Huynh Sủng

/

Chương 169

Chương 169

Huynh Sủng

10.288 chữ

08-12-2022

--- Đọc FULL tại Truyenfull.vn----

Nhưng Ngụy Lãng quả thực cảm thấy chuyện này thật đơn giản. Đơn giản chính là muốn cả nhà cùng sống, hoặc là mọi người cùng nhau chết. "Đại trượng phu tại thế nguyên bản liền nên oanh oanh liệt liệt một trận, huống chi chúng ta hiện tại cũng đã bị buộc đến đường cùng.

Chúng ta không phản kháng, liền không thể cải mệnh. Mà cha ngươi thật cam tâm cả đời này, thậm chí Ngụy gia đời đời con cháu về sau đều chỉ ở trong căn nhà nhỏ bé tại Vân Nam này, không được ra khỏi nơi này một bước hay sao? Vẫn là trong lòng ngươi không nghĩ vì Trăn nhi chịu một đao kia, vì đứa con trong bụng nàng mà báo thù? Vẫn là ngươi biết rõ nương bây giờ đang ở kinh thành, trong lòng thời thời khắc khắc nhớ tới chúng ta, lại chỉ có thể ngày ngày cùng với người mẹ không thích ở chung một chỗ sinh hoạt? Chẳng lẽ cha không mong đời này được gặp lại nương một ngày? Cha, người lo lắng cái gì, sợ cái gì vậy? Cùng lắm thì cả nhà chúng ta chết chung một chỗ.

Dù sao sống trên đời, cho dù thọ trăm tuổi, đến cuối cùng cũng ai cũng trốn không thoát ngày đó. Cứ lo lắng hãi hùng, sợ đầu sợ đuôi, sống mà ôm tiếc nuối, chẳng bằng quơ lấy binh khí XXX mẹ hắn." Đến cùng là tướng môn chi tử, phen này khẳng khái sôi sục mà nói lập tức khiến Ngụy Diễn lòng dạ sôi sục. Đúng vậy, sợ cái gì? So với việc lo lắng Nguyễn Hồng Đạt lúc nào cũng có thể sẽ sai người tới ám sát bọn hắn, tiếc nuối hắn cùng Tú Tĩnh đời này hữu duyên vô phận, cách xa nhau ngàn dặm xa không thấy được mặt, chẳng bằng nghe theo Ngụy Lãng, quơ lấy binh khí oanh oanh liệt liệt chống lại một lần. Cùng lắm thì cũng chính là  một nhà chết cùng một chỗ thôi. Nhưng nếu mọi sự thành công, ông cùng Tú Tĩnh liền có thể cùng một chỗ, về sau cả nhà Ngụy gia tử tôn cũng không cần đời đời kiếp kiếp chui rúc ở căn nhà nhỏ bé tại Vân Nam này. Con gái ông cùng con rể, về sau đời này cũng đều có thể an an ổn ổn mà sống. Hai tay nắm cái ghế tay vịn đứng lên, Ngụy Diễn đưa tay dùng sức vỗ bả vai Hứa Du Ninh: "Được, chuyện này theo ý con, chúng ta chiến đấu đi." 

Sau đó ông lại dùng sức vỗ bả vai Ngụy Lãng, ngữ khí vui mừng: "Trước kia chỉ cảm thấy con cà lơ phất phơ, làm chuyện gì đều không được, nhưng là hiện tại xem ra, con cũng có thể làm việc lớn." Lời này khiến Ngụy Lãng tràn đầy bất mãn: "Cha, sao con lại không làm gì nên chuyện? Con cảm thấy con rõ ràng rất được."

Ánh mắt lườm Hứa Du Ninh một chút, lại lầu bầu: "Cha không thể mọi thứ đều bắt con cùng muội phu giống nhau chứ? Anh ấy vốn thông minh không giống người thường, chưa kể còn lớn hơn con mấy tuổi." Ngụy Diễn bị hắn làm cho bật cười. Nhưng sau đó lại nghiêm mặt nói với hắn: "Con sao có thể nói với Ninh nhi như vậy? Về sau con muốn xưng hô với anh thì đều phải gọi là điện hạ." Ngụy Lãng lại không vui: "Vậy anh ấy vẫn là anh rể của con mà."

Ngụy Diễn cùng Hứa Du Ninh nghe vậy đều cười, sau khi cười xong Hứa Du Ninh còn hướng về phía Ngụy Diễn, cùng Ngụy Lãng khom lưng hành đại lễ. Bởi vì đã biết thân phận thật của hắn, Ngụy Lãng chưa nói, nhưng Ngụy Diễn trong lòng đối với hắn ít nhiều cũng cảm thấy có chút không giống trước kia, không còn dám tùy ý như trước đây. Hiện tại sao còn dám nhận lễ của hắn? Liền bắt đầu lớn tiếng gọi hắn. Chỉ thấy Hứa Du Ninh đứng lên, ánh mắt nhìn Ngụy Diễn cùng Ngụy Lãng, một mặt chân thành.

"Trong lòng con đối với quyền thế cùng phú quý kỳ thật cũng không hề lưu luyến, trước kia cũng chưa từng có dã tâm, chỉ là việc đã đến nước này, con nghĩ con cùng người nhà đều có thể sống thật tốt, cho nên mới buộc phải như thế. Nhưng bất kể là hôm nay hay về sau, thân phận của con có thay đổi ra sao, con cũng vẫn là Hứa Du Ninh, con rể và anh rể của hai người." Lời nói này có thể nói đã cho thấy thái độ của hắn, Ngụy Diễn và Ngụy Lãng trong lòng đều cảm thấy rất vui.Hai người bọn họ cũng không muốn có một người con rể hay anh rể kênh kiệu. Hiện tại chuyện này đã quyết, tiếp theo chính là bàn luận chi tiết. Dù sao đây chính là đại sự, mỗi một bước đều không qua loa được, hơi không cẩn thận tất cả mọi người có thể sẽ vạn kiếp bất phục.

--- Đọc FULL tại Truyenfull.vn----

Trong quá trình bàn bạc, Hứa Du Ninh còn nói rằng hôm đó lúc ở khách điếm còn có một nhóm người ra mặt giúp hắn, nếu không chỉ dựa vào ba mươi sáu tên thị vệ của Trường Hưng hầu phủ khẳng định là không địch lại hơn bốn mươi tên đại nội cao thủ kia. Đã có thể xuất thủ giúp đỡ, không biết có phải là bằng hữu của Hứa Du Ninh hay không, nhưng khẳng định đối với hắn không có ác ý. Cũng không biết bọn họ rốt cục là ai. Ngụy Diễn nghe vậy trầm ngâm một hồi, sau đó liền nói chuyện này giao cho ông tìm giải pháp, ông khẳng định sẽ tìm người tra rõ ràng thân phận của những người đó. Hứa Du Ninh nhẹ gật đầu. Bởi vì thấy sắc trời đã gần đến canh ba, liền mời Ngụy Diễn cùng Ngụy Lãng sớm trở về nghỉ ngơi. 

Trong lòng của hắn cũng một mực nghĩ tới Diệp Trăn Trăn, liền cáo từ hai người họ, bước nhanh trở lại hải đường quán. Trong phòng ánh đèn ấm áp, Diệp Tế Muội vẫn ngồi ở trên mép giường nhìn Diệp Trăn Trăn. Một đôi mắt vòng vẫn là đỏ.

Diệp Trăn Trăn nhắm hai mắt ngủ, trên mặt nước mắt vẫn còn chưa khô. Hứa Du Ninh nhìn thấy, trong lòng vô cùng đau đớn, bước chân cũng không khỏi nhẹ hơn, sợ rằng sẽ đánh thức Diệp Trăn Trăn. Diệp Tế Muội nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn, thấy là hắn, cũng đưa tay chỉ vào Diệp Trăn Trăn đang ngủ ở trên giường, sau đó thở dài với hắn một tiếng. Hứa Du Ninh nhẹ gật đầu, Diệp Tế Muội lại nhìn Diệp Trăn Trăn một chút, lúc này mới đứng dậy đứng lên rón rén đi về hướng Hứa Du Ninh.

Sau đó lại kéo Hứa Du Ninh đến ngoài phòng nhẹ giọng hỏi: "Con vừa mới kêu cha ra ngoài nói chuyện gì quan trọng mà lâu vậy?" Trong giọng nói có chút oán trách. Diệp Trăn Trăn vừa mới biết đã mất đứa con trong bụng, khóc đầy thảm thiết, Hứa Du Ninh không những không an ủi nàng một câu, mà lại còn gọi Ngụy Diễn ra ngoài nói chuyện. Nói thì cứ nói, nhưng sao lại nói lâu như vậy, cũng không chịu trở về an ủi Diệp Trăn Trăn sớm một chút. Hứa Du Ninh mím môi nhìn bà, không nói gì. 

Hắn không biết làm sao để nói với Diệp Tế Muội chuyện này. Vả lại nếu bây giờ hắn mở miệng mở miệng nói với Diệp Tế Muội chuyện này, bà có khi nào sẽ bị dọa sợ không? Hứa Du Ninh nghĩ nghĩ, gặp bây giờ sắc trời đã rất muộn, Diệp Tế Muội mấy ngày nay bởi vì lo lắng cho Diệp Trăn Trăn cũng ngủ không được ngon giấc, dưới mắt một quầng xanh đen, cho nên cuối cùng hắn quyết định đêm nay vẫn nên để Diệp Tế Muội nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại nói với bà chuyện này.

Hắn liền nói: "Con cũng không nói gì nhiều, chỉ là hỏi xem nhạc phụ có biết danh tính đám người muốn đoạt mạng chúng ta đêm đó không thôi." Diệp Tế Muội nghe xong chuyện này liền kích động, đầy hận thù mà nói: "Mọi người nhất định phải tra được nhóm người kia là ai.

Quả thực quá ác độc rồi, không có nhân tính. Chúng ta với bọn họ không thù không oán, nếu chỉ là vì tiền,chỉ cần chúng ta có thì nói một tiếng thôi, đưa cho bọn chúng cũng không sao, nhưng sao lại làm hại đến mạng người? Lúc ấy nếu không có Trăn Trăn che chở Nguyên Tiêu, nó khẳng định liền mất mạng.

--- Đọc FULL tại Truyenfull.vn----

Bây giờ đứa trẻ trong bụng Trăn Trăn không còn, mà nó đến mạng cũng suýt mất." Nói đến đây, Diệp Tế Muội đã bắt đầu cảm thấy áy náy: "A Ninh, chuyện này là mẹ và Nguyên Tiêu có lỗi với các con. Nếu không phải vì cứu Nguyên Tiêu, con của các con cũng sẽ không..." Nói đến đây, hốc mắt bà nóng lên, nước mắt rơi xuống. "Nương, chúng ta là người một nhà, Nguyên Tiêu là đệ đệ của con và Trăn Trăn, em ấy gặp nguy hiểm, con và Trăn Trăn chắc chắn sẽ không ngồi yên không quản, sao mẹ lại nói những lời khách khí như vậy?" 

Hứa Du Ninh ôn nhu khuyên nhủ Diệp Tế Muội. Lại thuyết phục Diệp Tế Muội vài câu, Hứa Du Ninh mời bà về nghỉ: "Trăn Trăn hiện tại đã tỉnh lại, vậy liền không sao. Giờ đã có con ở bên cạnh nàng, nương cứ yên tâm." Diệp Tế Muội gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng dặn dò Hứa Du Ninh: "Con mấy ngày nay đều không chợp mắt, hiện tại Trăn Trăn đã không sao, con cũng ngủ một lát đi. Đừng để Trăn Trăn còn chưa hồi phục thì con đã đổ bệnh, đến lúc đó thì phải làm sao?" Hứa Du Ninh đồng ý, nhìn Diệp Tế Muội đi xa, lúc này mới xoay người đóng cửa phòng rồi đi đến bên giường. Mỗi một bước đều cảm thấy bước chân nặng như chì, ánh mắt chỉ dán vào Diệp Trăn Trăn.

Vốn dĩ vài ngày trước nàng vì mang thai mà không thể nuốt trôi cơm, người đã gầy đi chút, lúc này bị thương nặng như vậy, ba ngày chưa chút cơm nước nào, cả người trông càng gầy hơn. Sắc mặt tái nhợt, thậm chí đôi môi cũng không chút huyết sắc.Nàng nằm đó, giống như đóa hoa đầu cành cuối xuân bị gió mưa thổi rụng.

Ánh mắt hắn lại rơi xuống bụng của Diệp Trăn Trăn, Hứa Du Ninh nhớ đến đứa con chưa từng được nhìn thấy thế giới này của hai người, chỉ cảm thấy chóp mũi mỏi nhừ, bước chân càng trở nên nặng nề. Thật vất vả đi đến bên giường, hắn thậm chí không đủ khí lực ngồi trên mép giường, mà là quỳ gối trước giường, mặt vùi vào trong chăn im ắng khóc rống. 

Cũng không biết bản thân đã khóc bao lâu, hắn bỗng nhiên liền phát hiện được có bàn tay đang chạm vào đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của hắn. Trong lòng hắn chấn động, cuống quít ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp Trăn Trăn không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, đang nhìn hắn.

Đối diện với ánh mắt của hắn, nàng thậm chí còn giật giật khóe môi, muốn cười với hắn. Nhưng trong lòng thật sự là quá buồn, không thể cười nổi. Ngược lại còn rơi lệ. "Muội vừa mới nằm mơ, mơ tới bé con của hai chúng ta."

Hơi dừng lại, Diệp Trăn Trăn mới khàn giọng tiếp tục nói: "Thế sự thật vô thường. Lúc ấy muội biết mình mang thai, trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, thậm chí còn nghĩ tới bây giờ chưa cần con, vẫn là để sau này đi. Nhưng rồi muội đã suy nghĩ kì, lòng tràn đầy vui vẻ muốn đem đứa nhỏ sinh ra, thế mà giờ con lại rời bỏ muội.

Lúc nãy muội nằm mơ thấy con gọi mẹ, muội muốn kéo con lại, nhưng con lại quay ngoắt đi. Một thân hình nhỏ bé nhuộm máu ngã trên đất. Muội thậm chí không nhìn rõ bóng dáng của con, nhưng lại nghe rõ con gọi muội là mẹ, còn nói với muội là con rất đau." Diệp Trăn Trăn thanh âm nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa. Hứa Du Ninh nghe vậy tim như bị đao cắt, cũng không nhịn được lại rơi nước mắt. Hắn vừa nắm lấy bàn tay Diệp Trăn Trăn hôn, vừa nhỏ giọng nói: "Trăn Trăn, muội đừng nói nữa, đừng nói nữa. Hai chúng ta về sau sẽ lại có hài tử, có rất rất nhiều hài tử."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!